CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 26


 Nhưng điện thoại của Thiệu Khâm cũng không ai nhận, Giản Tang Du càng nóng lòng hơn, chỉ thử nghĩ đến sắc mặt Cố Dĩnh Chi sẽ khó coi thế nào khi mình đến trễ thôi, da đầu cô cũng đã tê dại rần rần.



 Giản Tang Du không thể làm gì khác hơn là vội vàng giúp đỡ con trai mang giày xong, ôm nó chạy thẳng đến trạm xe điện ngầm, lúc này ngồi xe điện ngầm ngược lại sẽ nhanh hơn đi taxi.



 Trời vào đông luôn tối sớm hơn thường lệ, Mạch Nha vì mặc quần áo ướt sủng nên hơi cảm lạnh, co ro nằm trong lòng Giản Tang Du vẫn ấm ức không nói chuyện.



 Giản Tang Du trên đường đến cũng gọi mấy cuộc cho Thiệu Khâm, gọi đến mức pin điện thoại cũng bắt đầu cạn kiệt.



 Đến lúc cô chạy đến nhà hàng đã trễ hơn mười lăm phút so với dự liệu, tâm tình cô vốn khẩn trương lại càng lo lắng thêm. Chiếc bàn tròn trong căn phòng lớn, đã có bảy người ngồi, sắc mặt ai cũng bất ngờ quay đầu lại nhìn cô.



 Mạch Nha nắm chặt lấy ngón tay của cô, đôi mắt đen nhánh lặng lặng nhìn người ở trong phòng. Nhưng Giản Tang Du cảm nhận rõ được thân thể nhỏ bé của con trai không tự chủ lui về sau một bước.



 Giản Tang Du tỉnh táo lại, cười cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, con đến trễ.” Gương mặt khí khái của Thiệu Khâm như phủ lên một lớp khí lạnh, từ từ ngước đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cô.



 Không biết tại sao, vào giờ khắc này, cô bỗng nhiên giận dỗi, lại có cảm giác mệt mỏi không chịu được.



 Cô thật như thấy được khoảng cách không thể nào vượt qua lúc trước giữa cô và Thiệu Khâm một lần nữa. Gia đình này không phải cô có thể dễ dàng dung nhập vào đó được. Nó không giống với gia đình bình thường, luôn khiến người khác có cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng.
 CHƯƠNG 47

Giản Tang Du ngồi xuống cạnh Thiệu Khâm, Mạch Nha ngồi sát cô. Thiệu Khâm yên lặng nhìn bọn họ, cuối cùng mới giới thiệu với Giản Tang Du: “Đây là bà nội, đây là ba mẹ.”



Giản Tang Du cũng biết điều chào hỏi, nhưng khi ánh mắt của Cố Dĩnh Chi nhìn cô, cô cảm thấy rất khó chịu.

Khi Thiệu Khâm giới thiệu tới nhà Thiệu Trí, giọng nói căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng người kề sát cô, nói nhỏ một câu: “Bà nội không phải cố ý kêu họ tới, bà không biết.”



Trong lòng Giản Tang Du dậy sóng, tay nắm chén trà đã run lên, nhìn khuôn mặt mẹ của Thiệu Trí, từng chuyện từng chuyện nhanh chóng hiện lên trong đầu, căm hận càng lúc càng tăng.



Nhưng lúc này cô không thể không bình tĩnh, cô phải vì con trai, càng vì Thiệu Khâm.



“Chú hai, thím hai.” Giản Tang Du cúi thấp đầu, không nhìn bọn họ, giọng nói rầu rĩ, sau đó nhìn Mạch Nha nói: “Cục cưng, mau chào đi.”



Mạch Nha nghe lời, chào từng người, Thiệu Khâm vẫn mỉm cười nhìn nó.



Mẹ của Thiệu Trí lại cười một tiếng quái gở.



Bàn tay của Thiệu Khâm ở dưới bàn đã đặt trên đầu gối Giản Tang Du, bàn tay rắn chắc, khô ráo mang theo sự ấm áp. Giản Tang Du yên lặng nhấc bàn tay đang đặt trên mặt bàn, dời xuống đan vào tay anh, mười ngón tay của hai người nắm lại.



Khóe miệng Thiệu Khâm hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, khóe môi khẽ mấp máy: “Đừng khẩn trương, đã có anh!”.



Trong lòng của Giản Tang Du xúc động nói không nên lời. Sau khi vào căn phòng này, cả người cô không được tự nhiên, sau lưng cũng lạnh lẽo, tim cũng không đập bình thường được.



Người già luôn thích trẻ con, bà nội vừa thấy Mạch Nha, cả gương mặt đều giãn ra, đưa bàn tay già nua kéo Mạch Nha: “Cục cưng lại đây, cho bà nội nhìn xem.”



Mạch Nha không dời mắt khỏi Giản Tang Du và Thiệu Khâm, Thiệu Khâm nhìn nó, cười cổ vũ: “Đi đi.”



Mạch Nha chạy đến bên cạnh bà nội Thiệu Khâm, bà lão yêu thương đưa cho nó cục kẹo, híp mắt cười vô cùng vui vẻ: “Bộ dáng này nhỏ này, thật giống Thiệu Khâm trước đây.”



Tiếng nói vừa dứt, Cố Dĩnh Chi nhíu mày đánh giá Mạch Nha.



Thiệu Khâm khẩn trương nhìn vào mắt Giản Tang Du, phát hiện trong mắt cô không có chút kỳ lạ nào, đại khái là cho tới bây giờ, cô không nghĩ tới phương diện này. Nghĩ vậy, Thiệu Khâm không biết nên nói là vui vẻ hay khổ sở đây.



Thiệu Chính Minh cũng nhìn đứa bé, lúc sau mới quay đầu nhìn Giản Tang Du, nói: “Chuyện của các con, Thiệu Khâm đã nói với cha, tuy thằng nhóc này làm hơi quá, sau khi đăng ký mới nói cho chúng ta biết. Nhưng nếu đã định như vậy, chúng ta thương lượng chuyện hôn lễ, con có ý kiến gì thì cứ nói ra.”



Giản Đông Dục và Trình Nam không tới, có lẽ đang ở chỗ bác sĩ bàn luận, cho nên Giản Tang Du hoàn toàn không có ý nghĩ gì tới chuyện hôn lễ. Cô nghĩ nghĩ, nói: “Con không có ý kiến gì, nghe theo sự sắp xếp của chú… ba!”



Thiệu Chính Minh hài lòng gật đầu: “Nghe nói con còn có anh trai?”



Giản Tang Du đáp lại một tiếng, Thiệu Chính Minh nói: “Sau khi kết hôn, về nhà ở cùng chúng ta, anh trai con đi đứng không tiện, chúng ta có thể mời người trông nom giúp. Việc này anh con không phải lo lắng, cha sẽ bảo Thiệu Khâm sắp xếp.”



Giản Tang Du sửng sốt, quay đầu nhìn Thiệu Khâm ngơ ngác.



Thiệu Khâm vỗ vỗ tay cô trấn an, thấp giọng nói: “Đây là chuyện ba anh nghĩ, không phải anh.”



Giản Tang Du khó xử, ngồi không yên, cô biết quan hệ của Thiệu Khâm và ba mẹ anh không tốt, bây giờ bản thân mình bị cuốn vào, thật sự là loạn cả lên.



Thiệu Trí vẫn lạnh như băng, khoanh tay nhìn cô, ánh mắt kỳ quái. Giản Tang Du cố gắng xem nhẹ gia đình bọn họ, nhưng cảm giác tồn tại kia quá mạnh mẽ, ánh mắt ghê tởm kia vẫn lưu luyến trên người cô.



Bữa cơm này, Giản Tang Du ăn không vui vẻ gì, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nhạt như nước ốc.



Dù sao Cố Dĩnh Chi cũng đã quen quan sát tình hình, thuận miệng nói lời khách sáo: “Thiệu Khâm thích Tang Du như vậy, mẹ cũng không có gì để nói. Nếu đã gả vào Thiệu gia chúng ta, thì cứ thanh thản làm bà Thiệu, công việc kia đã mất thì cứ mất, cũng không hề phù hợp, thật sự quá cực nhọc. Mẹ nghe Thiệu Khâm nói thân thể con không được tốt, mẹ sẽ tìm cho con một công việc thoải mái. Nhưng theo ý của mẹ, Thiệu Khâm quanh năm ở trong quân đội, con nên ở nhà phụ nó lo việc nhà, chăm sóc bề trên, là tốt nhất.”



Giản Tang Du không biết nên trả lời như thế nào, lời Cố Dĩnh Chi nói quá chặt chẽ, mọi thứ đều suy nghĩ cho cô, nếu cô không nghe lời là không biết điều. Nhưng ý trong lời này, cô nghe hiểu, Cố Dĩnh Chi ghét công việc vũ công của cô, lại lo lắng Thiệu Khâm quanh năm không ở nhà, cô sẽ gây ra lời đồn đại nhảm nhí, cho nên ở nhà là tốt nhất.



Giản Tang Du trầm mặc, trong lòng đủ vị chua cay.



“Mẹ!” Thiệu Khâm bỗng nhiên mở miệng: “Hôm nay là để nói chuyện hôn lễ.”



Cố Dĩnh Chi trợn mắt nhìn anh: “Mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi!”



Vẻ mặt Thiệu Khâm lạnh lùng nhìn bà, Cố Dĩnh Chi cũng không muốn nhà Thiệu Chính Lâm chế giễu, lại nói sang chuyện khác: “Hôn lễ thì tổ chức ở nhà hàng Phù Dùng, con xem nhà con cần mấy bàn, định sẵn rồi nói với Thiệu Khâm. Còn áo cưới và lễ phục thì để bọn trẻ các con tự chọn, nên trang nhã một chút.”



Giản Tang Du cứng ngắc gật gật đầu.



Thiệu Khâm nắm tay cô thật chặt, vẫn lo lắng nhìn cô chăm chú.



Chuyện bàn bạc hôn lễ này nói như thế, thật ra hầu hết mọi chuyện đều do cha mẹ Thiệu gia làm chủ. Giản Tang Du chỉ có thể gật đầu phối hợp, cho nên mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi.



Người phục vụ không ngừng mang thức ăn lên, nhưng cả bàn đều im lặng làm cho người ta hít thở khó khăn.



Chỉ có bà nội luôn đùa với Mạch Nha: “Cháu cưng, về sau có thể thường đến thăm bà nội không? Bà nội dẫn con đi công viên xem mọi người khiêu vũ, rất đẹp, còn có nhiều bạn nhỏ nữa.”



Mạch Nha nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Con cũng biết khiêu vũ, mỗi lần biểu diễn ở nhà trẻ, con đều có một tiết mục.”



Bà nội phối hợp với nó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thật sao, cháu cưng thật lợi hại. Chúng ta nhảy cùng nhau được chứ?”



Mạch Nha gật đầu: “Bà nội lớn tuổi, con sẽ dìu bà.”



Bà nội bị trêu đùa đến cười sảng khoái. Trước kia Thiệu Chính Minh cũng vì công tác nên thời gian ở chung với con rất ít. Bây giờ nhìn Mạch Nha, đáy lòng dấy lên xúc động, kìm lòng không đậu, đưa tay sờ đầu tiểu tử kia.



Mạch Nha quay đầu nhìn ông ngờ vực, đôi mắt đen tuyền như có một lớp sương mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trông rất đáng yêu, Thiệu Chính Minh cười véo cằm nó: “Người bạn nhỏ, con tên gì?”



“Giản Y Hàm, nhũ danh là Mạch Nha.” Mạch Nha trả lời kiêu ngạo.



Thiệu Chính Minh dở khóc dở cười: “Mạch Nha? Đây là tên sao?”



Mẹ của Thiệu Trí ngồi một bên, uống ngụm trà, lạnh lùng nói: “Quê mùa khỏi chê, đặt một cái nhũ danh là có thể nuôi tốt sao? Tôi cảm thấy, thằng nhóc này chẳng biết có lớn được không.”



Thiệu Chính Minh nhăn mày, không vui liếc mắt nhìn bà một cái.



Tiếng nói hùng hậu của Thiệu Khâm từ từ vang lên: “Mạch Nha, có ý là sinh mạng mới, tên này có chí tiến thủ lại có sức sống, nhìn bộ dáng đứa nhỏ khỏe mạnh lại vui vẻ như vậy, quan trọng nhất là phải chính trực ngay thẳng, cái tên đúng là rất quan trọng.”


Mẹ Thiệu Trí không đổi sắc mặt, cười gượng hai tiếng, không nói gì.



Thiệu Trí nheo mắt đánh giá Thiệu Khâm và đứa bé, tiếp tục ăn, cũng không dám quấy rối.



Cố Dĩnh Chi ngồi nhìn Mạch Nha từ xa, không có ý thân thiết. Nhưng Thiệu Khâm vẫn để ý tới ánh mắt hơi khác của bà nhìn Mạch Nha, khác hẳn với ánh mắt sắc bén khi nhìn người lớn.



Sự cảnh giác ngầm trong lòng anh có chút thả lỏng. Anh nghĩ hay là tìm cơ hội nói sự thật với Cố Dĩnh Chi, để bà đối xử với Giản Tang Du và con trai tốt hơn một chút? Nhưng nếu nói với Cố Dĩnh Chi, khó tránh khỏi sẽ có thêm nguy hiểm. Anh không thể mạo hiểm để mất đi mẹ con Giản Tang Du!



Sau khi mấy người nhà họ Thiệu đi khỏi, thần kinh căng thẳng của Giản Tang Du mới thả lỏng. Thiệu Khâm ôm lấy Mạch Nha, đi tới cầm tay cô, nói thản nhiên: “Để anh đưa hai người về nhà.”



Giản Tang Du nhìn ra được hình như anh không vui, cô cũng có rất nhiều lời muốn nói với Thiệu Khâm, nhưng há miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.



Thiệu Khâm yên lặng, chậm rãi đi về phía trước, có thể Mạch Nha chơi đùa đã mệt, nên dựa vào vai anh, nhắm mắt ngủ thiếp đi.



Giản Tang Du mang theo tâm sự nặng nề đi phía sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao ngất của anh, thân hình đàn ông cao lớn, đi trong màn sương mù ban đêm, mang đến cảm giác an toàn cường tráng ấm áp cho người khác.



Cho dù thái độ của Thiệu gia làm cô mất tự nhiên, nhưng vì Thiệu Khâm, cô có thể nhẫn nại.



Thiệu Khâm đã làm nhiều chuyện vì cô như vậy, cô không hoài nghi tình yêu của Thiệu Khâm đối với mình nữa. Cô có một bối cảnh phức tạp, chưa kết hôn đã làm mẹ, nhưng Thiệu Khâm lại bằng lòng chấp nhận áp lực từ dư luận, kiên trì vì cô vượt mọi chông gai, làm sao cô có thể lùi bước chỉ vì một chút tủi thân nho nhỏ chứ?



Nghĩ như vậy, Giản Tang Du cảm thấy bản thân lại tràn đầy can đảm. Cô bước nhanh, đuổi theo bước chân Thiệu Khâm, dựa đầu vào vai anh.



Thiệu Khâm sửng sốt, khóe môi lập tức nhếch lên, đưa tay kéo thắt lưng của cô, ôm cô vào ngực, sau đó mới khẽ nói: “Hôm nay sao em đến trễ vậy?”



Giản Tang Du lo lắng liếc anh một cái: “Anh giận sao? Có phải ba mẹ giận dữ với anh không?”



Thiệu Khâm không trả lời, chỉ sâu sắc liếc gương mặt trong trắng thuần khiết của cô: “Người khác nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là em.”



“Em?” Giản Tang Du không hiểu.



Thiệu Khâm nhìn cô, trong mắt chứa sự phức tạp mà cô không hiểu: “Tang Du, em có muốn ở cùng anh không? Nếu anh không ép em, nếu anh không làm gì hết, có phải em không chỉ không muốn lấy anh, thậm chí còn muốn trốn đúng không?”



Giản Tang Du kinh ngạc trợn lớn mắt, thì ra Thiệu Khâm không phải đang tức giận, mà là đang bất an.



Anh nghĩ rằng mình đang do dự, không muốn lấy anh nên mới cố ý đến trễ không phối hợp với anh, còn có khả năng bỏ trốn vào lúc này ư? Giản Tang Du dở khóc dở cười. Thiệu Khâm là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, lại quá đa nghi nhạy cảm thế sao?



Từ đáy lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào, mím đôi môi mỏng lắc đầu: “Em cần một người đàn ông, cho em một mái nhà, mà người đàn ông này, cũng có thể chỉ là anh”



Đôi mắt đen sâu lắng của Thiệu Khâm sáng lấp lánh tựa biển sao, anh cúi người nhẹ hôn lên môi cô, hôn thật lâu, thật lâu.



Lắng nghe hơi thở của nhau, không khí lạnh lẽo của ban đêm cũng tựa như lùi ra xa.



Thiệu Khâm từ từ lùi lại, cúi đầu nhìn cô : “Em phải nhớ kỹ lời em nói, người đàn ông cả đời này của em cũng chỉ có thể là anh, em đừng mong nghĩ đến người khác.”



Gương mặt trắng nõn của Giản Tang Du hơi ửng đỏ, sải bước thật dài về phía trước: “Độc tài”

 Thiệu Khâm lặng nhìn sau lưng cô, nụ cười càng nồng nàn trong đáy mắt.
 CHƯƠNG 48

Giản Tang Du và Thiệu Khâm vừa vào nhà đã thấy Mạch Nha núp trong chăn lạnh đến phát run, cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi cũng tái nhợt khô nứt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ..



Thiệu Khâm lập tức đưa tay để lên trán nó, nóng đến dọa người.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, cúi người chuẩn bị ôm con trai lên: “Đi bệnh viện”



Giản Tang Du vội vàng ngăn cản anh: “Kiểm tra nhiệt độ trước đã, không nghiêm trọng thì uống thuốc, truyền dịch vốn không tốt với trẻ con”.



Thiệu Khâm không có kinh nghiệm sống chung với trẻ con, càng không biết khi con trai ngã bệnh thì phải nên làm gì. Chỉ biết nhìn hai anh em Giản Tang Du và Giản Đông Dục bận rộn trong trong ngoài ngoài.



Liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của con trai, tim Thiệu Khâm cũng đau nhói cả lên.



Tự tay anh nhẹ nhàng giúp nó lau mồ hôi trên ót, lo âu quay đầu nhìn Giản Tang Du: “Không cần đi bệnh viện thật à? Con đã phát sốt không thể trì hoãn được.”



Thiệu Khâm khẩn trương như vậy là ngoài dự đoán của Giản Tang Du, cô cho con trai uống thuốc xong, lại dùng cồn hạ nhiệt độ cho nó: “Không có sao, khi Mạch Nha còn bé rất nghịch ngợm, thường cảm mạo phát sốt. Mỗi lần không nghiêm trọng em cũng xử lý như vậy, ban đêm nằm kế bên chăm sóc nó là được.”



Thiệu Khâm đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của Mạch Nha, nghĩ tới bộ dáng vui vẻ thường ngày của con trai, căng thẳng cau chặt lông mày, không nhịn được hỏi tới: “Sao tự nhiên đang yên lành lại phát sốt? Nó nghịch nước hả?”



Thiệu Khâm nhớ đến lần trước Mạch Nha phát sốt là do mình tắm nước lạnh cho nó, thân thể trẻ con yếu ớt, không thể so được với người lớn — Đây là cái anh mới học được trên diễn đàn.



Giản Tang Du cúi thấp đầu, lông mi chớp chớp liên tục: “Có thể lúc xế chiều bị cảm lạnh ở nhà hàng rồi.”



Thiệu Khâm nhíu mày nhìn cô chằm chằm: “Em làm mẹ sao vậy, sao không cho nó mặc nhiều quần áo vào”



Giản Tang Du mím môi không nói, Thiệu Khâm cũng ý thức được giọng nói mình không tốt. Anh nào có tư cách trách Giản Tang Du, chính anh mới là người cha không có tư cách nhất.



Thiệu Khâm ôm cô, vuốt vuốt mái tóc đen thật dài của cô: “Anh xin lỗi!” .



Giản Tang Du lẳng lặng liếc nhìn anh rồi lắc đầu.



Buổi tối, hai người ở bên cạnh chăm sóc Mạch Nha, Giản Đông Dục về phòng của mình nghỉ ngơi. Giản Tang Du kêu Thiệu Khâm cũng đi nằm nghỉ, nhưng Thiệu Khâm lại kiên trì phải ở lại với cô. Nào biết cuối cùng người không chống lại được cơn buồn ngủ ngược lại là Giản Tang Du.



Thiệu Khâm nhìn người phụ nữ ngủ cũng không an ổn gục trên chân mình, da thịt như ngọc thoạt nhìn láng mịn sáng bóng, nhưng lại trắng bệch yếu ớt. Anh tự tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mỏng manh thon thả của cô, những đốt xương nhỏ nhắn mềm mại, dường như cả người cô cũng biểu tượng cho sự mỏng manh yếu đuối.



Trong lòng Thiệu Khâm rầu rĩ đau đớn, mở rộng vòng tay ôm cô chặt hơn chút nữa.



Giản Tang Du mở mắt mơ màng liếc nhìn anh một cái, Thiệu Khâm thuận thế cúi người ngậm lấy đôi môi cô, gắng sức ngấu nghiến. Giản Tang Du cũng theo bản năng, vươn đầu lưỡi dây dưa cùng anh, hai người cứ thế hôn nhau cho đến khi cô vô tri vô giác ngủ mất.



Nhưng Thiệu Khâm hoàn toàn không buồn ngủ.



Nghỉ tới những đêm như vậy, có lẽ một mình Giản Tang Du đã trải qua vô số lần. Đây là vợ anh con anh, thế nhưng anh lại không hề hay biết gì, mặc cho bọn họ bị ức hiếp, dằn vặt đau khổ sáu năm qua.



Hơn nữa, Giản Tang Du là một người phụ nữ yếu đuối như vậy, lúc mang thai sống chết chỉ có một người anh trai nửa tàn phế ở bên… Thiệu Khâm càng nghĩ càng hận không thể cho mình mấy bạt tai.



Con trai động đậy trên giường, lông mi dài run rẩy từ từ mở mắt ra, đôi mắt long lanh khẽ cong lên, lại cười cười với Thiệu Khâm, trong giọng nói hơi khàn khà:n “Ba ơi”



Suýt nữa Thiệu Khâm rớt nước mắt, mẹ kiếp, còn có gì đáng yêu hơn con của mình sao?



Thiệu Khâm đưa tay thăm cái ót của nó, phát hiện nhiệt độ đã hạ rồi, thờ phào: “Nhóc thúi, làm ba mẹ sợ muốn chết!” .



Mạch Nha tủi thân chép miệng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Thiệu Khâm, vẻ mặt đáng thương nhìn anh: “Ba ơi, cái gì là con hờ?”



Thiệu Khâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc: “Con cưng, sao con hỏi như thế?”



Mạch Nha mím cái miệng nhỏ nhắn, yên lặng rũ mắt xuống.



Thiệu Khâm biết con trai sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những lời như thế, từ này hiển nhiên là nó đã nghe được ở bên ngoài. Anh kiên nhẫn nhìn Mạch Nha, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Ngoan, nói cho ba biết, ai nói cái này với con?”



Trong mắt Mạch Nha ngân ngấn nước, hốc mắt ửng đỏ. Thiệu Khâm thấy điều này càng thêm lo lắng: “Con trai ngoan! Con là đàn ông rồi, không được khóc.”



Mạch Nha cứng rắn nuốt nước mắt ngược vào, đôi mắt đen như ngọc ngời sáng: “Hôm nay, cái chú cùng ăn cơm với chúng ta. Chú ấy nói mẹ là người đàn bà dâm đãng, còn nói con là đứa con hờ, còn nói muốn ném con vào trong hồ bơi.”



Đôi mắt Thiệu Khâm sa sầm, cả người cũng như bị vùi trong khí lạnh, gân xanh trên trán nhảy thình thịch: “Con bị sốt, là chú ấy làm.”



Mạch Nha gật đầu khẳng định, nhìn Thiệu Khâm mong đợi: “Ba phải giúp con và mẹ báo thù.”



Thiệu Khâm cố nén cơn tức giận, cười ôn hòa với con tra:i “Mạch Nha chính là con trai của ba, ba yêu con và mẹ suốt cuộc đời. Tuyệt đối sẽ không để cho người khác ức hiếp hai người nữa.”



Mạch Nha ngồi dậy từ trong chăn, đôi tay nhỏ bé chống lên nệm, cẩn thận bò đến trong ngực Thiệu Khâm. Một tay Thiệu Khâm đang ôm Giản Tang Du, chỉ đành phải đưa tay còn lại ra bảo vệ thân thể nho nhỏ của con trai, cúi đầu nhìn nó chăm chú: “Mạch Nha phải hứa với ba, sau này mẹ có gì không vui, Mạch Nha nhất định phải lặng lẽ nói cho ba biết, có được không?”



Mạch Nha híp mắt “ừ” một tiếng kiên quyết, sau đó lại kể hết chuyện tủi thân hôm nay ở nhà vệ sinh cho Thiệu Khâm nghe. Thiệu Khâm càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cả khuôn mặt cũng hung dữ kinh khủng.



Anh mang tâm sự phức tạp cúi đầu liếc nhìn Tang Du đang ngủ say.



Thật là ngốc, bị oan ức cũng không chịu nói cho anh biết. Vậy anh cưới cô vì cái gì chứ? Chính là vì muốn cho mẹ con cô một gia đình, muốn bảo vệ cho cô kia mà.



Người phụ nữ vừa ngốc vừa đần, chỉ làm cho anh đau lòng nhiều thêm.



Thiệu Khâm ôm lấy Giản Tang Du, cả nhà ba người chen chúc trên chiếc giường đơn nho nhỏ. Mạch Nha và Thiệu Khâm chỉ đều có thể nằm nghiêng.



Đây là buổi tối đầu tiên Thiệu Khâm có một giấc ngủ an bình ấm áp trong hai mươi lăm năm qua. Anh biết rõ ràng, nằm bên cạnh anh, chính là người phụ nữ anh yêu và con trai anh, đây chính là toàn bộ thế giới của Thiệu Khâm.



Anh cũng muốn cho bọn họ một sự an toàn và tin tưởng như vậy.



*****



Ngày hôm sau, Giản Tang Du ngủ dậy cũng thấy chỉ có mình nằm trên giường, bên cạnh không có một bóng người. Cô đứng dậy tìm Mạch Nha, ra khỏi cửa phòng đã thấy ba người đàn ông trong nhà đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Thằng nhóc đang vui sướng vừa nói luyến thoắng vừa tròn xoe mắt sinh động như thật, trong miệng vẫn còn phình to một đống thức ăn.



Thiệu Khâm và Giản Đông Du bị nó chọc cười chẳng nói lời nào.



Không khí cũng rất vui vẻ hòa ái.



Giản Tang Du đi đến liếc nhìn thức ăn trên bàn, xác định đây là cháo mua ở ngoài khu cư xá, chắc là kiệt tác của Thiệu Khâm rồi.



Đôi mắt đen láy của Thiệu Khâm nhìn cô, phảng phất trìu mến thiết tha: “Rửa mặt đánh răng đi, ăn xong chúng ta đi xem áo cưới.”



Giản Tang Du yên lặng khinh bỉ mình trong lòng, suýt nữa cô đã quên chuyện này.



Giản Đông Dục nhướng mắt nhìn cô, thờ ơ nói: “Trình Nam chắc cũng rảnh, em có thể kêu cô ấy cho em chút ý kiến.”



Giản Tang Du rửa mặt xong, ra ngồi vào bàn ăn. Giản Đông Dục đã có việc bận rộn để làm. Thiệu Khâm bưng chén cháo đút cho Mạch Nha, đứa bé năm tuổi, lại vẫn há to miệng phối hợp, nhõng nhẽo nuốt xuống từng muỗng từng muỗng.



Giản Tang Du liếc xéo bọn họ: “Thiệu tiên sinh, anh đang muốn làm hỏng hết cách giáo dỠcủa em năm năm nay sao?”



Thiệu Khâm nhìn con trai đáng yêu của mình rối rắm, cảm thấy thằng nhóc này càng nhìn càng giống mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn: “Con còn nhỏ ăn cái gì cũng bị dính vào quần áo, anh đau lòng em giặt quần áo quá mệt mỏi thôi.”
 CHƯƠNG 49 Thiệu Trí bước vào quán cà phê, đi thẳng về phía bàn Thiệu Khâm. Ánh mắt Thiệu Khâm tối tăm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta. Dù da mặt Thiệu Trí dày như vậy cũng bị anh nhìn tới tê dại run rẩy.

“Anh ——” Thiệu Trí ngồi xuống, vẫn có chút kiêng kỵ ở trước mặt Thiệu Khâm.

Đáy mắt Thiệu Khâm vô cùng lạnh lẽo, cũng không đáp lại cậu ta, chỉ chìa bàn tay lộ rõ khớp xương, đẩy tới tập tài liệu từ từ đến trước mặt cậu ta: “Cậu nhìn đi.”

Thiệu Trí cau mày mở tập văn kiện ra, thấy rõ thứ bên trong là gì, trong lòng nhất thời hơi giật mình, bất ngờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Khâm: “Anh có ý gì?”

Thiệu Khâm từ từ nhấp một ngụm cà phê: “Không nghĩ tới tôi vẫn còn giữ những thứ này sao?”

Hô hấp của Thiệu Trí tăng nhanh, lồng ngực cũng phập phồng dữ dội.

Thiệu Khâm lộ ra nụ cười khát máu tàn nhẫn, đôi mắt đen hung dữ nham hiểm nhìn về phía cậu ta: “Những việc trước đây cậu làm, mỗi việc đều là tôi cho người tới dọn dẹp. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ ngu tới mức xóa sạch hết chứng cứ sao. Đối với người như cậu, tôi không lưu lại cho mình một đường lui, sớm muộn cũng sẽ bị cậu cắn ngược lại một cái.”

Thiệu Trí siết chặt tài liệu và hình ảnh trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh: “Anh muốn như thế nào?”

Thiệu Khâm nhíu mày, giọng điệu không thèm để ý, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt phủ lên một vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nói: “Cậu rất có thành kiến đối với việc tôi cưới Giản Tang Du sao?”

Thiệu Trí cắn chặt răng, yên lặng một hồi lâu mới hỏi: “Anh làm như vậy là vì hai mẹ con cô ta sao?”

“Cách bọn họ xa một chút.” Thiệu Khâm cũng yên lặng nhìn cậu ta: “Lần này là cảnh cáo, lần sau những thứ đồ này sẽ đưa thẳng cho cảnh sát.”

Mũi Thiệu Trí cất tiếng hừ khinh bỉ, thẳng thắn nhìn Thiệu Khâm đe dọa : “Đúng là anh đã động lòng rồi, chịu mang cái sừng lớn như vậy. Ngay cả đứa con không phải là của mình cũng đồng ý nhận nó. Người vợ đã bị mấy người đàn ông làm nhục, cũng coi như không có gì. Chỉ là anh à, em khuyên anh một câu, cái loại người như Giản Tang Du vừa nhìn đã biết không phải là loại người an phận thủ thường. Hôm qua ở cửa toilet, cô ta còn lôi kéo không rõ với một người đàn ông mặc áo choàng tắm. Anh cho rằng bọn họ chịu uất ức, từ lâu đã có người giúp hai mẹ con bọn họ rồi .”

Thiệu Khâm yên lặng nhìn cậu ta, mặt không hề biến đổi.

Thiệu Trí buông tay ra, bỏ những tài liệu kia vào cặp hồ sơ, khóe miệng mang theo nụ cười mỉa mai: “Không nghĩ tới anh lại vì một người đàn bà mà muốn đưa em vào tù. Giản Tang Du này thật không đơn giản, công phu trên giường chắc rất đặc biệt phải không? Phục vụ cho anh tận tâm như vậy.”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog